Trong suy nghĩ của nhiều người dân Sài Gòn, quận 1 được xem là nơi xa hoa và chỉ dành cho người giàu. Thế nhưng đâu ai biết được, đâu đó giữa trung tâm quận 1 xa hoa ấy, vẫn còn rất nhiều những con người vất vả đang tìm kế mưu sinh từng ngày.
Có lẽ hình ảnh khiến chúng tôi xúc động nhất trong suốt chuyến hành trình này chính là những giọt nước mắt của cô Nguyễn Thị Thu Hằng – người phụ nữ gầy gò đạp xe từ Gò Vấp qua tận quận 1 với ước mong nhận được sự hỗ trợ trong lúc cùng cực này.
Cô Hằng tâm sự rằng: “Cô với hai người con gái sống trong một căn nhà thuê trong hẻm sâu ở Gò Vấp. Ngày thường cô đi phụ quán cơm mỗi ngày được 180 000 đồng, nhưng cả tháng nay quán cơm đóng cửa cô cũng không làm gì được để kiếm tiền. Hai người con gái của cô đi làm ở công ty, mùa dịch này cũng bị giảm giờ làm rồi cắt giảm nhân sự luôn. Cô bây giờ khổ cùng rồi, sống hôm nay nhưng ngày mai thì mịt mù lắm con ơi…”
Cầm trên tay bao gạo, cô xúc động không còn biết nói gì ngoài lời cảm ơn. Hơn ai hết, chúng tôi hiểu rằng dù chỉ với một bao gạo nhưng có lẽ cũng đã phần nào giúp đỡ được gia đình cô Hằng thoát khỏi phần nào nỗi lo trong vài ngày sắp tới.
Chúng tôi tìm đến nhà cô Tăng Lương Ngọc trong một con hẻm nhỏ trên đường Trần Khánh Dư, cô bị teo não từ nhỏ và không có khả năng lao động, kinh tế trong gia đình chỉ phụ thuộc vào người anh ruột của cô nay đã 66 tuổi làm nghề bán vé số nuôi em gái. Tuy nhiên, từ khi ngưng phát hành vé số từ tháng 4 đến nay, hai anh em cô sống chủ yếu dựa vào sự giúp đỡ từ những mạnh thường quân mỗi ngày…
Vào lúc này, chỉ mong dịch bệnh mau chóng qua đi để người lao động nghèo có thể ổn định lại cuộc sống, khó khăn sẽ lùi xa và những giọt nước mắt cũng thôi không còn nữa…