Ngay sau thời khắc bác sĩ Tú Dung khâu hoàn thiện những mũi chỉ cuối cùng, cũng là lúc hành trình những ngày hồi phục sau lần mổ đầu tiên của anh Mến bắt đầu.
Ngày 16 tháng 8
Ngày đầu tiên sau phẫu thuật
Khi tôi vừa bừng tỉnh dậy, thấy mình còn nằm trong phòng hồi sức hậu phẫu. Trong cơn mê ngủ tôi thấy thấp thoáng hình bóng quen thuộc, đặt tay lên lồng ngực mình. Phải mấy phút sau tôi mới nhìn rõ, và nhận ra người đặt tay lên lồng ngực mình chính là bác sĩ Tú Dung. Hơi ấm từ bàn tay đặt trên lồng ngực khiến tôi có cảm giác vô cùng thân thuộc, tôi chẳng thể biết được cảm giác này có từ khi nào.
Hai mắt tôi nặng trĩu, tưởng chừng chưa thể mở lên nổi.
Bác sĩ Tú Dung cất tiếng hỏi, “em cảm thấy thế nào”. Tôi nói ngay: “Bác ơi sao con đói bụng quá”. Tự nhiên trả lời xong tôi nghĩ lại rồi có phần ái ngại, có lẽ vì câu trả lời bộc phát của mình.
Ngay sau đó, bác sĩ thông báo việc đói bụng của tôi là một phản ứng tốt, chứng tỏ cơ thể của tôi khoẻ mạnh, vì chiến đấu với thời gian mổ hơn 10 giờ đồng hồ, sẽ cảm thấy mệt mỏi và cần nạp năng lượng. Nếu như tôi yếu, thì thậm chí sau mổ có thể càng mệt mỏi hơn, không muốn ăn uống khiến cơ thể suy kiệt.
Ngay sau khi nhận diện được mọi thứ xung quanh và ý thức được giờ giấc, tôi chỉ nhớ là mình vừa trải qua một ca đại phẫu. Ca mổ mà 15 năm qua tôi hằng ao ước, để lấy lại diện mạo của mình. Bác sĩ thông báo ca mổ thành công, gương mặt của tôi sẽ đạt được kết quả cải thiện 40% như dự kiến trước mổ. Phút giây đó tôi sung sướng vô cùng.
Tôi nằm trên giường, với sự trợ giúp của các bạn điều dưỡng Bệnh viện JW, lúc này tôi đã được chuyển sang một căn phòng nghỉ ngơi khang trang, không còn nằm ở phòng hậu phẫu nữa.
Ngày 17 tháng 8
Ngày thứ 2 sau phẫu thuật
Tôi đã có thể quan sát xung quanh và nhìn rất rõ mọi thứ. Động thái đầu tiên của tôi trong ngày chính là với lấy chiếc điện thoại của mình, rồi bật chế độ camera để xem mặt mình trong đó. Gương mặt đang được băng bó cẩn thận, để bảo toàn cho đường mổ dài quang hai tai và dưới cổ.
Gương mặt tôi còn sưng, và phần ê nhất là ở vùng cổ. Có lẽ đó cũng là vùng được bác sĩ tác động nhiều nhất.
Tôi được bác sĩ Tú Dung đến thăm khám, hỏi từng biểu hiện của tôi và có một bác sĩ khác ghi chép lại các thông tin rất chi tiết. Đặc biệt, tôi luôn nhận được lời động viên, có lẽ đó cũng chính là nguồn động lực lớn lao nhất luôn khiến tôi quên đi những lo lắng, những vết mổ kia cũng không thể làm khó được tinh thần này.
Ngay sau khi tôi mổ xong, chị Kiều – chị gái nuôi của tôi cũng có công việc phải về quê gấp. Thế nhưng, may mắn thực sự là bên tôi luôn có những cô điều dưỡng, lúc nào cũng vui vẻ và không ngần ngại sẵn sàng giúp đỡ tôi trong mọi việc.
Cô điều dưỡng còn giúp tôi rửa mặt rất cẩn thận, để đảm bảo an toàn cho vết mổ, không làm ướt băng gạc, vì hôm nay mới chỉ là ngày thứ 2, tôi chưa được phép tự mình làm việc này. Tôi cũng được duy trì việc dùng thuốc theo chỉ định của bác sĩ.
Vì gương mặt còn sưng và đang được băng cẩn thận tôi chưa thể hình dung nó sẽ ra sao sau khi được tháo băng. Nhưng tôi chắc chắn là mọi thứ vẫn đang rất ổn, có lúc tôi đã quên đi gương mặt chảy xệ trước kia của mình như thế nào, và chắc chắn tôi sẽ đánh bật nó ra khỏi tâm trí mình trong nay mai.
Ngày 18 tháng 8
Ngày thứ 3 sau phẫu thuật
Một cô điều dưỡng trẻ trung, mang đến cho tôi một phần ăn vào buổi sáng là tô cháo thịt bằm còn nóng hổi. Buổi sáng còn khá sớm khiến tôi chưa cảm thấy đói bụng, nhưng cô vui vẻ động viên tôi ăn đúng giờ. Cô bảo việc này sẽ có lợi cho cơ thể tôi, không chỉ đảm bảo sức khoẻ mà còn giúp các hoạt động trong ngày hay việc thăm khám được đảm bảo tốt nhất. Tôi rất thoải mái khi biết điều ấy.
Phần ăn sáng của tôi được để trong một tô sứ trắng, trông rất sạch sẽ và ngon mắt. Tôi ăn một cách ngon lành, sau đó uống thuốc đã được cô điều dưỡng chuẩn bị sẵn.
Lúc nào phòng của tôi cũng có 2 cô điều dưỡng thay phiên nhau túc trực. Khi cần hỗ trợ, tôi chỉ cần ấn nút chuông ở đầu giường là sẽ có người vào hỗ trợ. Chính vì sự tiện nghi này mà có lẽ tôi có thể ở đây một mình, không cần người nhà đến chăm sóc cũng vẫn rất ổn.
Tôi còn có cảm giác cô điều dưỡng ở đây như hiểu rõ sự khó khăn của mình, khi vừa trải qua cuộc đại phẫu. Tôi thấy mình được chăm sóc rất chu toàn, cẩn thận. Chưa cần tôi phải bấm chuông, cứ chặp thì điều dưỡng lại ghé qua xem tôi đang làm gì và hỏi han bắt chuyện, tôi cảm thấy rất thân thuộc với điều ấy.
Ngày 19 tháng 8
Ngày thứ 4 sau phẫu thuật
Hôm nay, tôi cảm thấy gương mặt của mình đã nhẹ nhõm và hình như bớt sưng hơn rất nhiều. Tôi đứng lên, ngồi xuống và hoạt động bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra. Duy chỉ có việc mỗi lần nằm ngủ là phải chú ý cẩn thận. Lúc này, tôi cần nằm ngửa để tốt nhất cho gương mặt mình, với tôi đây không phải là điều gì quá khó khăn, vì trong suốt bao nhiêu năm qua tôi phải ngủ ngồi còn mệt hơn nhiều. Bác sĩ Tú Dung đã dặn dò tôi rất kỹ, nên cố gắng nhẹ nhàng trong giai đoạn đầu để gương mặt được định hình và hồi phục nhanh hơn.
Phần khiến tôi cảm thấy khác biệt rõ nhất chính là dưới cổ. Trước đó tôi luôn cảm thấy nặng nề, vì có lẽ phần cổ có nhiều da chảy sệ nhất. Sau cuộc đại phẫu, bác sĩ đã chỉnh lại phần da dưới cổ, chính vì vậy tôi cảm giác nhẹ nhõm hơn rất nhiều, và có lẽ tôi cũng cần thêm thời gian để cơ thể dần bình phục lại.
Các bạn yên tâm nhé, ở JW tôi rất vui và thoải mái. Những ngày tiếp theo, tôi sẽ cố gắng viết tiếp nhật ký này, để mọi người thấy rõ hành trình của tôi hơn. Tôi cũng cảm thấy bản thân hạnh phúc hơn mỗi ngày, từng chút một đổi khác làm tôi thấy có động lực nhiều lắm. Tôi luôn nghĩ và có một niềm tin mãnh liệt rằng ngày mai mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.
Ngày 22 tháng 8
7 ngày sau phẫu thuật
Hôm nay là tròn 1 tuần sau phẫu thuật. Đúng ngày ngày tuần trước tôi còn đang hồi hộp, chờ đợi để được vào phòng mổ. Ca mổ định mệnh mà tôi mong chờ suốt 15 năm qua, đến nay đã tròn 1 tuần hậu phẫu.
Tối qua, tôi đã có một giấc ngủ mơ màng, không thể sâu giấc nổi, vì những suy nghĩ không đầu không cuối cứ hiện hữu mãi trong mình. Tôi vẫn thấy những ngày vừa qua như là một giấc mộng, tôi chưa thể tưởng tượng ra ngày tháo băng gương mặt mình trông sẽ như thế nào.
Tôi suy nghĩ mông lung về hành trình suốt 15 năm qua của mình, nghĩ về cuộc gặp gỡ định mệnh với bác sĩ Tú Dung, nghĩ về gương mặt chảy xệ nhìn chẳng giống ai của mình, những năm tháng cơ cực 15 năm qua, những bữa cơm rơi vãi đầy nhà, uống nước thì ướt hết cả áo… và nghĩ cả về người vợ cũ của mình. Tất cả những ngày tháng đau khổ đó đã làm tôi thêm trân trọng ngày hôm nay. Một chút đau đớn trên gương mặt những ngày hậu phẫu, khi vết thương đang dần lành lại sẽ chẳng là gì.
Hai ngày qua, tôi thường xuyên đi lại và trò chuyện vui vẻ cùng các bác sĩ, điều dưỡng. Với tôi, mọi người không hề có khoảng cách xa lạ. Chẳng hiểu cảm giác gần gũi đã đến từ lúc nào, giống như một người thân trong gia đình, luôn quan tâm chia sẻ với nhau mỗi ngày, nhìn thấy sự thay đổi của tôi, từng cử chỉ chăm sóc đầy yêu thương… Tất cả những thứ đó với tôi vô cùng đáng trân trọng.
…. Tôi sắp được kiểm tra gương mặt và tháo băng cắt chỉ rồi. Tôi biết mọi người rất mong chờ để thấy gương mặt của tôi lúc này, và tôi cũng mong chờ điều ấy lắm.
Ngày 23 tháng 8
Ngày chủ nhật đặc biệt
Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt đối với tôi. Kể từ khi tôi gặp bác sĩ Tú Dung tới nay, tôi đã nhiều lần khóc, khóc vì vui sướng, vì lòng biết ơn và cả vì sự mong chờ. Nhưng hôm nay, tôi khóc oà lên như một đứa trẻ, khi được nghe lời chi sẻ và động viên từ bác. Những điều mà từ trước tới nay tôi chưa bao giờ từng biết về bác sĩ Tú Dung.
Video: Anh Mến khóc hết nước mắt khi nghe bác sĩ Tú Dung trải lòng
Dù hôm nay là chủ nhật, nhưng bác sĩ Tú Dung vẫn ghé thăm tôi. Khác với mọi ngày, bác mặc bộ đồ bình dị, không còn mặc áo bờ-lu trắng. Bác vẫn bắt tay tôi và thăm hỏi như mọi khi. Thế nhưng, chẳng hiểu sao hôm nay bác lại kể về những ngày tháng xưa cũ nhiều năm về trước, khi mà bác từng là một người con miền Trung vào Sài Gòn học tập, thi tuyển vào trường y danh giá. Bác nói thời đó mình nghèo, nhiều thứ còn khó khăn, cũng không thể tránh khỏi những lời nghi kị hay xem thường của người khác. Vậy mà vượt qua mọi thứ khăn khó, bác đã có được ngày hôm nay, và chính tôi đang được bác truyền những động lực để tiếp tục cố gắng.
Tôi thấy mình may mắn vô cùng, khi mỗi ngày đều nhận được những tình cảm đặc biệt từ mọi người. Sự chăm sóc ân cần và chu đáo, những lời động viên, chia sẻ, truyền cảm hứng của bác sĩ Tú Dung lại càng khiến tôi tin tưởng vào một ngày mai tươi sáng. Chắc chắn, tôi không thể phụ lòng mọi người, tôi sẽ cố gắng và nỗ lực để sức khoẻ được cải thiện tốt nhất, theo đúng tiến đồ điều trị của bác sĩ đề ra.
Cho đến thời điểm này, trong tôi luôn nung nấu một niềm tin vô cùng mãnh liệt! Tin về một ngày mai tươi sáng.